TÌNH
ĐỒNG HƯƠNG VÀ LỜI HỨA KHÔNG THÀNH
TRONG
CHIẾN TRANH CHỐNG MỸ
Lý
Viết Trường
K57,
Khoa Lịch sử - Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn
Chiếc
điện thoại bàn đổ chuông những tiếng chuông vẫn như ngày nào, ông tôi cầm điện
thoại lên và nói “Alo, cho hỏi ai đấy, tôi tên Lý Viết Đẩy nghe máy” từ đầu dây
bên kia có tiến trả lời lại “Tôi là Thắng, Đoàn Văn Thắng cùng đơn vị pháo binh
đây ông còn nhớ không” ông lại hỏi “Thắng nào nhỉ” đầu dây bên kia lại nói tiếp
“Thắng cùng đơn vị pháo C100, Thắng đồng hương đây” nói đến hai từ đồng hương mắt
ông sáng lên “À tôi nhớ rồi, Đoàn Văn Thắng người Lạng Sơn phải không, làm sao
mà tôi quên được, đồng hương mà”.
Câu
chuyện của hai người cựu chiến binh già cứ thế kéo dài đến hơn 30 phút, trong
câu chuyện tôi thấy hai người nhắc nhiều nhất hai từ “Đồng hương”.
Đồng
hương là cụm từ trước hết dùng để chỉ những con người có cùng quê hương, rộng
ra nữa chỉ những người cùng tỉnh, cùng đất nước hay cùng châu lục. Khi hai người
có cùng quốc gia gặp nhau ở xứ người thì gọi là đồng hương, hai người ở cùng
châu á khi gặp nhau ở châu khác cũng gọi là đồng hương. Hai chữ đồng hương hiểu
đơn giản là những con người cùng địa vực, cùng văn hóa, tiếng nói, màu da…
Tình
đồng hương được những người con xa xứ rất trân trọng, trong chiến tranh khốc con
người ta phải đối mặt với sự sống và cái chết nhưng tình đồng hương không vì thế
bị phai nhòa đi mà ngược lại liệt tình đồng hương lại càng có dịp thể hiện rõ
nét hơn.
Ông
Lý Viết Đảy, cựu chiến binh với 50 năm tuổi đảng, tham gia chiến đấu từ những
năm 60 của thế kỉ 20 mỗi khi gặp đồng đội vẫn thường kể lại một câu chuyện xúc
động về tình đồng hương giữa chiến trường khốc liệt Trung Lào.
Trên
đường hành quân qua Trung Lào ông Dảy dừng chân tại chạm giao liên nơi đây,
trong đơn vị có mấy người dân tộc Tày - Nùng[1] Lạng
Sơn nên nói chuyện với nhau. Họ đang nói chuyện vui vẻ bỗng nghe tiếng một anh
giao liên reo lên “Các đồng chí người Tày – Nùng ở đâu đấy, có phải người Lạng
Sơn không” nghe vậy một đồng chí đáp “Chúng tôi là người Lạng Sơn sao anh biết”
anh kia hô to “Đồng hương đây rồi, tôi nghe các anh nói giọng địa phương là biết
ngay mà” rồi anh ta chạy tới nói chuyện hồi lâu, trong câu chuyện anh kể “Anh mới
từ ngoài bắc vào đây được vài tháng, ở nhà máy bay Mĩ vẫn ném bem ác liệt lắm
nhưng chúng bị quân ta đánh cho tơi bời, ở quê vẫn ổn cả, rồi anh nhất quyết mời
chúng tôi ở lại ăn cơm với anh để anh thịt gà[2]
đãi đồng hương” rồi anh cười. Tôi rất vui mừng vì gặp đồng hương và được đồng
hương tiếp đón nhiệt tình giữa chiến trường khốc liệt này nhưng chúng tôi không
thể ở lại vì nhiệm vụ không cho phép, chúng tôi phải xin phép mãi và hẹn sau
này có dịp sẽ vào thăm và hàn huyên chuyện cũ thì anh mới chịu để chúng tôi về.
Đây
là một trong rất nhiều câu chuyện mà ông tôi kể tôi nghe về tình đồng hương thời
chiến tranh kháng chiến chống Mỹ khốc liệt. Quả là tình cảm đồng hương, đồng
chí dù có trải qua khó khăn vất vả như thế nào đi nữa cũng không bao giờ nhạt
phai mà ngược lại nó càng thêm đẹp.
Đến
bây giờ ông đã không còn nhớ người lính giao liên kia tên gì, và anh vẫn day dứt
vì ông đã không bao giờ thực hiện được lời hứa của mình với người giao liên đó
bởi sau này đã hi sinh ở chiến trường miền Nam.
Dù
chỉ gặp có một lần nói chuyện vài câu nhưng những hình ảnh về người lính giao
liên, người bạn, người đồng hương, đồng chí đó mãi khắc sâu trong tâm trí của
người lình già Lý Viết Đẩy.
Khoa
Lịch sử
Đại
học Khoa học Xã hội & Nhân văn
Đại
học Quốc gia Hà Nội
SDT:
01636.302.985
[1]
Tiếng tày – Nùng hao hao giống nhau, đồng bào Tày – Nùng sống với nhau
lâu nên khi nói họ có thể hiểu tiếng của nhau, giao tiếp với nhau bình thường.
[2] Anh kể tại điểm giao liên có
tăng gia được vài chục con gà, nhưng không nỡ thịt mà chỉ dành để tiếp đãi mỗi
khi có khách đến, mà khách ở đây toàn là đồng hương cả, chờ mãi chẳng thấy đồng
hương của mình mà gà thịt mãi cũng thấy xót, may mà hôm nay gặp đồng hương của
mình ở đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét