DU
XUÂN THEO TIẾNG GỌI MỐI TÌNH ĐẦU
Mùa
xuân đến làm cho trái tim con người căng tràn nhựa sống và khát khao sống, khát
khao tình yêu. Mùa xuân là mùa để người ta du xuân, mùa để những người đang yêu
đã yêu và sắp yêu có cơ hội chải lòng. Còn với tôi mùa xuân là mùa để cảm nhận
rằng mình đang sống, trái tim mình cũng bồi hồi khi những cơn gió mùa đông bắc
cuối cùng nhẹ thổi qua những cành hoa đào phơ phất. Trong khung cảnh đó mình
khai xuân bằng chuyến đi Gia Cát nhằm tìm lại những kỉ niệm của mối tình đầu
xưa ấy, đã có người nói rằng...
Tình
chỉ đẹp khi còn dang dở,
Đời
mất vui khi đã chọn câu thề...
Dưới
làn mưa phùn lạnh lẽo tôi đã theo con đường Quốc Lộ 4b, con đường mà mới ngày
nào tràn đầy những kỉ niệm của một thời xa xôi nay vẫn thế, hai bên đường những
ruộng lúa đã gặt song bây giờ còn trơ lại gốc rạ, rồi con sông hiền hòa hiện
ra, đó là đoạn cuối của con sông Kỳ Cùng chảy qua đây mang theo phù xa và cả những
niềm mơ ước của biết bao con người Gia Cát chân chất hiền lành.
Tri ân 2013.
Nhà
Thờ Bản Lìm hiện ra trước mắt tôi với dáng vẻ thật bình dị, nhà thờ đó đã chứng
kiến mối tình đầu của tôi, ngôi nhà thờ kia đã dang bàn tay ra che trở và đón đợi
một người con phương xa chẳng cần biết người đó là “lương” hay “giáo” nhà thờ
là thế đó... Nó vẫn hiên ngang đứng đó chứng minh biết bao nhiêu con người lớn
lên và cũng chứng minh biết bao cặp đôi nên duyên chồng vợ, ngày đó cũng đã có
lúc tôi và người đó mơ đến một đám cưới trong nhà thờ một đám cưới có chúa chứng
minh, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là hư vô.
Tôi
gọi điện cho em “em đang ở ngoài Cao Lộc anh ạ” trời ơi mình tưởng rằng sẽ được
gặp em, được sống lại những ngày xưa yêu dấu thế mà... Rồi tôi lại gọi cho chị
“em à, chị xin lỗi nhé, chị đang ở Thụy Hùng rồi... Em đi nhà bạn em nhé...” Trời
ơi trái tim mình đau như có dao đâm nát, mình đâu phải là người ham chơi, ham
nhậu nhẹt... thế mà... rồi mình gọi điện cho một đứa em nữa rồi vào nhà em dù
em đó mới từ quê ra dẫu còn mệt, mình thầm nghĩ rằng chẳng nhẽ tình yêu không bằng
tình bạn ư...
Mình
vào nhà bạn chơi, bạn thân, bạn không thân, Gia Cát rồi Tân Liên... ôi đến bây
giờ mình càng thấy tình bạn là muôn thủa tình yêu dù đẹp nhưng một khi đã mất
nó sẽ chẳng còn đẹp nữa đâu, có muốn vào nhà chơi cũng khó...
Tôi
rời Gia Cát khi nhà nhà đã lên đèn, phong cảnh đúng như “phong thủy hữu tình” thế
nhưng tại sao tôi lại không vui nhỉ có lẽ câu thơ của đại thi hào Nguyễn Du sẽ
chẳng bao giờ sai “Người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ”. Gia Cát ơi chào em
nhé hẹn gặp lại chẳng biết đến bao giờ... Nhưng vào làm gì vì cũng chả để làm
gì...
Tết
năm nay khép lại bằng chuyến du xuân đầy nỗi buồn này... Hẹn gặp lại nhé mỗi
tình đầu của tôi...
Thay
cho lời kết...
Hẹn
gặp nhé Gia Cát ơi
Biết
bao giờ lại nghe lời em nói
Ngoài
trời kia gió vẫn thổi
Nhưng
anh đã mất em rồi em hỡi.
Còn
đâu nữa mối tình đầu
Đẹp
lắm đầy nhạc và câu ca buồn
Gia
Cát ơi chiều hoàng hôn
Chia
tay nhé dẫu lệ tuôn ngàn hàng.
.............................................................Ngày
13/02/2013 (04/01 al)...........................
Lý Viết Trường
Chiều buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét