KỈ
NIỆM TUỔI HỌC TRÒ KHÓ QUÊN
Có
lẽ trong mỗi con người chúng ta ai cũng có tuổi thơ và tuổi học trò để nhớ để
mong, tôi cũng vậy, tôi cũng có một tuổi học trò đầy những kỷ niệm đủ để ngậm
ngùi mỗi khi nghĩ lại.
Từ
giải nhất hội trại…
Một
trong số đó có lẽ là hồi tôi học lớp 11, năm đó trường chúng tôi vinh dự đón
đoàn sinh viên trường Đại học Sư phạm 1 Hà Nội lên thực tập, lớp tôi được nhà
trường phân công ba cô đồng chủ nhiệm là các cô Thanh, cô Giang, cô Tâm. Trường
tôi tổ chức cắm trại nhân dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11. Dịp này lớp
tôi tham gia một cách nhiệt tình với sự đầu tư của cô chủ nhiệm, bác chủ nhiệm
hội phụ huynh, 3 cô giáo thực tập và cả lớp.
Lần
này chúng tôi tổ chức làm trại thật độc đáo, tuy nhiên vì ý tưởng độc đáo này
mà cả lớp đã vô cùng vất vả, nào là vượt gần 20 km cả đường cái lẫn đường rừng
để chặt cây vầu đến tận hơn 22h mới về đến nhà bạn Mơ (lớp trưởng đương nhiệm),
nào là thiết kể cổng trại sao cho thật lạ mà phải đảm bảo vững chắc và không đổ…
biết bao phương án lập ra, không khí cả lớp lúc đó thật nhiều trạng thái, vui
có, buồn có, chán nản có, hưng phấn có…Thế nhưng đáng nhớ nhất vẫn là hôm dựng
trại, hôm đó cái cổng trại khi dựng lên hết đổ lại xiêu vẹo làm cho cả lớp lo
không kịp thời gian, thế nhưng với sự nhanh tay, nhanh mắt và nhất là sự thông
minh của những người được mệnh danh là “Nhất quỷ nhì mà, thứ ba học trò” nên cuối
cùng chiếc cổng trại cũng đã được dựng lên thành công.
Gian
trại của chúng tôi thật phong phú và lạ mắt với bộ sưu tập trang phục 7 dân tộc
sống trên mảnh đất Xứ Lạng, với vườn cây ao cá, với nhà sàn… mang đậm nét mộc mạc
và giản gị. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi không thể nào quên những tác phẩm kinh điển của
lớp sáng tạo như “Con thuyền ước mơ”, “Thần tình yêu” hay những câu đối do lớp
tự nghĩ ra “Thanh niên Việt Nam / Làm theo lời bác”… với sự độc đáo và sáng tạo
trên trại lớp mình đã đoạt giải nhất một cách xứng đáng.
Đến
khao chè…
Khi
BGK thông báo lớp 11c1 tức K42 – C1 được giải nhất, chúng tôi tất thảy reo lên
vui mừng hạnh phúc đến rơi nước mắt, quả là có công mài sắt có ngày nên kim.
Khi
nhận được tin mừng 3 cô thực tập tuyên bố khao chè chúng tôi ngay lập tức để
chúc mừng thành công của cả lớp, chúng tôi lũ lượt kéo sang quán bà Vĩ, ngồi ăn
chè kể lại những công việc chuẩn bị và ôn lại thành công quả là một trong những
cái thú vui nhất trên đời. Chúng tôi ăn chè và tếu táo đến hơn 6 giờ, lúc đó là
mùa đông nên trời đã bắt đầu nhá nhem tối, bóng tối về kéo theo cái lạnh của đất
trời miền biên ải thật đáng sợ nhưng cái lạnh kia làm sao có thể ngăn nổi bước
chân của chàng trai cô gái tuổi trăng tròn căng đầy nhựa sống.
Chúng
tôi quyết định tiếp tục cuộc vui bằng việc đi chơi.
Và
đi chơi Thành Nhà Mạc.
Chúng
tôi cứ chuyển mình theo vòng quay tròn của những chiếc bánh xe đạp, những chiếc
bánh xe vô tình đưa chúng tôi đến với Thành nhà Mạc một di tích lịch sử và danh
thắng nổi tiếng của Xứ Lạng, ở đây có “Nàng Tô Thị bồng con đợi chồng” bên kia
là thành phố Lạng Sơn lặng lẽ soi bóng xuống dòng sông Kỳ Cùng thơ mộng xa hơn
nữa là động Nhị, Tam Thanh huyền ảo và hư thực.
Chúng
tôi bước lên thành nhà Mạc với những câu chuyện hỗn tạp, nào chuyện lịch sử
nàng Tô Thị đợi chồng, nào chuyện thi đại học, nào chuyện yêu đương… thật là
sôi động làm sao.
Với
tôi, tôi sẽ mãi nhớ những kỷ niệm đầy ý nghĩa này, bởi nó đã cho tôi biết thế
nào là học trò lãng mạn và mộng mơ, nó cũng cho tôi nhớ những câu chuyện dở
khóc dở cười, hay những câu chuyện thầm kín không thể nói ra…
Tôi
tin chắc trong mỗi chúng ta, những người con trong gia đình nhỏ K42 – C1 sẽ mãi
mãi không bao giờ quên những phút giây quý giá này. Tôi cũng tin rằng đây sẽ là
một trong những phút giây khó quên nhất đối với ba cô giáo trẻ.
Nhớ
mãi nhé, kỷ niệm cái thời “Nhất quỷ nhì ma”.
Hà
Nội: 29/06/2013
Một
đêm mưa nhớ lại tuổi học trò.
Chụp cùng cô Tâm
K42 - C1 chụp ngày tri ân
Chụp ngày lễ Tri ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét